Vết lún

(VNBĐ – Thơ). Con đường rạch đôi cánh đồng Phú – Nhuận
Phố đang thay màu đất bùn quê
Có đôi bàn chân còn nguyên vết lún
Xốn xang mỗi lúc ngang về

Ngọn đèn dầu run rẩy ngất ngư soi
Rạch đôi bóng đen con đường làng Phú – Nhuận
Ngôi miếu thiêng vén chân trời rạng sáng
Bóng người dần khuất phía gian truân

Nước mắm thơm đổi hương lúa mới
Lúa đong đầy từng bước trũng gian nan
Cánh cò chiều gồng vai chấp chới
Tình quê đồng mặn biển vàng

Mỗi lúc ngang về đồng xanh Phú – Nhuận
Từ trong màu phố dậy bùn quê
Có đôi bàn chân còn nguyên vết lún
Đâu đây
Quang gánh
Đi
Về.

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhớ tiếng chim khắc khoải chờ cánh đồng mùa gặt
Mẹ hằng đêm cầu nguyện một cơn mưa
Hoa trang rực rỡ rừng xuân dậy
Hoa cúc vàng mơ. Anh nhớ em.