Về Phù Cát

(VNBĐ – Thơ).  Anh có về Phù Cát với em không?
Về với ruộng đồng dập dờn sóng lúa
Về với con kênh êm mềm dải lụa
Với cánh cò điểm trắng đồng xanh

Về Phù Cát quê mình nhé anh
Hương ổi sẻ thơm lừng vách núi
Nàng Tô Thị bồng con đứng đợi
Ngàn năm sau mỏi mắt chờ chồng

Anh nhớ về chứ đừng để em trông
Tiếng gà ban trưa hồn quê da diết lắm
Điệu Bài chòi hò lơ nghe sâu thẳm
Nghĩa ân tình chan chứa đến mà thương

Về để rộn ràng với lễ hội cá Ông
Vị quê hương mắm cua đồng bún rạm
Gạo Đồng Văn còn thơm mùi cám
Ấm áp hiền hòa, những đứa con xa

Về miền tịnh nghe chuông chùa ngân nga
Lần chuỗi hạt, nghe kinh sám hối
Tâm thức vọng về ăn năn sớm tối
Ca dao quê nhà, nghĩa mẹ công cha

Mình cùng nhau về Phù Cát anh nha
Ngược xuống Đề Gi ngắm trời và biển
Sóng vờn chân mây thuyền xa ẩn hiện
Đẹp lắm quê mình, Phù Cát thân yêu.

PHAN PHƯƠNG LOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…