Về lại Đảo Cò(*)

(VNBĐ – Thơ).

Cò trắng trở về trên những tán cây xanh
Đầm Thị Nại mênh mông
bốn bề sóng nước
đứng kiên nhẫn những cây bần, cây đước…
che chở ta xưa
giờ vẫy gọi chim về

Đảo Cò ơi
bình dị một tên quê
Đất hiền vậy và trăng ngời vậy
chứng kiến ngàn năm những thăng trầm lịch sử
thuở oai hùng Chiêm quốc
thuở Quang Trung…

Một chốn thiêng liêng sông núi điệp trùng
ấm giọng Bài chòi
ngọt ngào thơ, rượu…
chốn thanh bình lặng lẽ đợi tri âm

Cò trắng thong dong bay rợp mặt đầm
ống kính lia nhanh
hoàng hôn vội vã
lấp lánh sao giăng – những ngọn đèn đánh cá
Đảo Cò ơi,
lòng đã vơi buồn?

Chiều tháng Tư
không chớp bể mưa nguồn
không tiếng súng vu vơ
chỉ đàn cò thân thiện

Và mây trắng trên đầu ta
ẩn hiện
bao nụ cười bè bạn
thuở tinh khôi

Cò trắng… hồn ai
đậu xuống chỗ ta ngồi!
4.2021

LỆ THU

(*) Đảo Cò (Thường gọi Cồn Chim), một hòn đảo nhỏ trên đầm Thị Nại
thuộc huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định.

(Văn nghệ Bình Định số 96 tháng 4.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…