Trong cú rơi đầu tiên

(VNBĐ – Văn trẻ). Em gửi lại nụ hôn phía bên kia bầu trời
Nơi bóng tối những giấc mơ thoát xác
Để giọt sương ngàn năm rơi xuống trong tin mừng đầu tiên
Tiếng rơi tròn như da thịt

Em đã cảm nhận được linh hồn em – linh hồn ban sơ
Như bông hoa đang hạnh phúc trong cái ôm của sớm mai, khi chưa bị đóng dấu bởi những ngón tay trần tục
Như chiếc lá yên vị trong bia mộ tạc từ lòng suối, trong cú quẫy đuôi lơ đễnh của một con cá, chợt biết mình vẫn chưa là bùn đất
Linh hồn em – thứ đã bị nhuộm đêm bởi những giấc mơ vĩnh cửu và nhuộm ngày bởi nỗi tủi hổ thân xác
Hãy đến và đốt lên! Chỉ cần nụ hôn này có thật
Như một bạo chúa, em sẽ hát cho đến khi chiếc mặt nạ cuối cùng rơi xuống
Như một nhà thơ, em sẽ chờ cho cơn mưa đến và bầu trời lột xác thành một chiếc lá non

Nhưng anh ơi, ngàn thế giới ngân vang
Em như cơn gió đã thổi tung mọi quả chuông khắp vườn địa đàng
Anh sẽ không nghe thấy tiếng em khóc, vì giọt sương đã rơi xuống và giấc mơ chỉ là tạm trú
Mặt trời sẽ mọc lên, để nhìn thấy nước mắt em tan trong lòng bàn tay rỗng nơi chiếc bóng anh bị vò nát
Tất cả, tất cả đều không thật
Một tia sáng đã đánh vỡ trái tim duy nhất của nó khi lần đầu tiên chạm tới giấc mơ về mặt đất.

DỤ NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu