Tôi đi tìm tôi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Không biết từ khi nào
Mỗi lúc buồn tôi thường soi mình trên nấm mồ ảo ảnh
bia mộ còn ghi tên

không tìm được mình
bóng đổ nghiêng trên bức tường loang lổ
treo thõng vạt bông cúc nhỏ
tiễn đưa…

mong manh trắng giống cuộc tình lỡ hẹn
đến tận giờ.
như đôi bồ câu gù nhau trên gối
như màu váy tôi liệm cuộc tình hấp hối
thấp thỏm hóa rong rêu

những đêm mồ côi
tình hóa vết sẹo tãi cánh họa mi dưới ánh trăng
hõm ngực tôi còn nguyên vệt son cũ
Cả chiếc rèm vén dở
những lần cạn yêu

từ khi nào
tôi vịn mình víu những đóa của tháng sinh thần
tháng vụn vỡ

van mình thôi nức nở
đàn bà trong tôi…

LÊ NHI

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Biển quê

Anh có về uống giọt quê xưa
nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
nơi mẹ khom lưng cạy hà, chiếc nón nhấp nhô 
biển chưa bao giờ lặng lẽ

Hỗn loạn

im lặng nghe đời mặc cả
im lặng trước lời khen chê
im lặng bên bạn bè, bên người thân đang vội vã

Câu xường rám khói

Mây lay bay gầm trời
Mơ nắng vàng chảy trên da chầm chậm
Mường dưới buông dài mái sàn dáng khói
Mường trên hoa trăng chín đỏ dập dờn

Trôi trên tầng mây

Nắm chặt tấm vé, cô thả trôi nỗi đau trên những tầng mây. Chắc là ngoài kia, sẽ có khoảng trời thuộc về riêng cô. Không có khổ sở, không có hối tiếc…