Nguyễn Thị Phụng

Từ mái tranh quê

Những lúc trời mưa, chị em tôi nghịch nước mưa từ mái tranh đổ xuống, còn cha tôi thì dựa vào màu nước hổ phách đậm nhạt ấy để biết tranh mục cỡ nào, lo sắp xếp công thợ lợp lại từng gian mái nhà…

Trời xanh bóng nhạn dang xa

Cầm một bóng trăng
Mà cả đời không tới
Bến My Lăng(*) dòng Côn ngày đó
Lững lờ thuyền neo trong gió

Thèm chút nắng mai

Cái nắng đầu ngày từ phía đằng đông
Sao anh lại thèm đến lạ
Cái nắng hồn nhiên an lành cho tất cả

Món quà vô giá

(VNBĐ – Thơ).  Tặng những người thiện nguyện Có thể lúc này thơ vô cùng xa xỉ Chỉ tấm lòng thiện nguyện đến miền Trung Mảnh đất bạc phập phồng cơn nắng gió Còn xối xả mưa, nên bão lụt muôn vàn Có thể lúc

Anh nói gì với mùa thu

(VNBĐ – Thơ).  Anh nói gì mùa thu bàng bạc mây trời Xôn xao mạn bờ sóng vỗ Có gì đâu em biển còn trăn trở Khơi xa bão bấc dập dồn Anh nói gì mùa thu cánh buồm chấp chới Che chắn, triều dâng

Từ mái tranh quê

Những lúc trời mưa, chị em tôi nghịch nước mưa từ mái tranh đổ xuống, còn cha tôi thì dựa vào màu nước hổ phách đậm nhạt ấy để biết tranh mục cỡ nào, lo sắp xếp công thợ lợp lại từng gian mái nhà…

Trời xanh bóng nhạn dang xa

Cầm một bóng trăng
Mà cả đời không tới
Bến My Lăng(*) dòng Côn ngày đó
Lững lờ thuyền neo trong gió

Thèm chút nắng mai

Cái nắng đầu ngày từ phía đằng đông
Sao anh lại thèm đến lạ
Cái nắng hồn nhiên an lành cho tất cả

Món quà vô giá

(VNBĐ – Thơ).  Tặng những người thiện nguyện Có thể lúc này thơ vô cùng xa xỉ Chỉ tấm lòng thiện nguyện đến miền Trung Mảnh đất bạc phập phồng cơn nắng gió Còn xối xả mưa, nên bão lụt muôn vàn Có thể lúc

Anh nói gì với mùa thu

(VNBĐ – Thơ).  Anh nói gì mùa thu bàng bạc mây trời Xôn xao mạn bờ sóng vỗ Có gì đâu em biển còn trăn trở Khơi xa bão bấc dập dồn Anh nói gì mùa thu cánh buồm chấp chới Che chắn, triều dâng