Tường ảo
Bức tường tối đen. Tôi có thể cảm nhận qua tiếng còi xe. Có ba mặt tường. Bên ngoài mỗi mặt là một thế giới khác nhau. Mặt vẽ hình đầu người là một trong ba bức tường ấy…
Bức tường tối đen. Tôi có thể cảm nhận qua tiếng còi xe. Có ba mặt tường. Bên ngoài mỗi mặt là một thế giới khác nhau. Mặt vẽ hình đầu người là một trong ba bức tường ấy…
Trong gian nhà chật hẹp, mưa hò dô kéo lắc lư mái tôn cũ kĩ. Như bao người già, bà Nhạn không ngủ được. Bà nằm đếm nhịp tim mình…
Ông già ngồi ngoẹo một bên như sắp sửa nằm xuống vỉa hè. Lâu lâu, lão lại giật đùng đùng lên kêu khóc hệt con cá giãy chết…
Lần cuối tôi thấy mẹ mình ở nhà bà là vào hồi tháng Bảy, một ngày Chủ nhật. Tôi đến đây bằng tàu. Tại Motteville, chúng tôi nán lại ga tàu rất lâu…
Mưa. Chiếc Hyundai i10 chầm chậm bò trong mưa. Phố hẹp. Mặt đường nhựa lồi lõm vá víu, hai bên lề nước đọng vũng…
Đứng trước cửa, túi quần anh rung lên. Điện thoại đến, anh áp vào nghe rất nhanh nhưng chưa nói gì. Bên kia nói một tràng dài rồi im bặt…
Tôi buồn. Nỗi buồn lẩn quất. Ngồi đây viết những dòng này cho Duyên, tôi không ngừng tiếc rẻ…
Nhưn quan ngậm dầu trong miệng phun vào cây đuốc đang rực cháy trên tay. Lửa cao gần tới nóc nhà, cỏ cây quanh nhà héo lả đi…
Năm đó lễ Phục Sinh đến sớm. Mùa trượt tuyết chỉ vừa mới kết thúc, tuyết vẫn còn trong sân và nước chảy thành dòng…
Bất thình lình – trong cơn hoảng sợ – cô giật mình thức giấc. Chuyện gì vừa xảy ra? Có gì đó rất đáng sợ vừa xảy ra. Không – không có gì cả. Chỉ là một cơn gió mạnh…
Hôm nay, Đan nhận được lá thư thứ hai kể từ ngày nàng lớn lên. Nó ngoan ngoãn và ngay ngắn trong hòm thư phủ bụi…
Đi thêm đỗi đường Tánh mới biết mình đã huốt nhà cũ một đoạn rất xa. Anh quay lại đoạn đường mình vừa mới đi qua, cố nhớ ra từng ngóc ngách trên dấu thời gian khắc nghiệt…
Khi bà Emily Grierson qua đời, cả thị trấn lũ lượt kéo đến trong đám tang bà: các đấng mày râu thể hiện lòng trân trọng đối với một tượng đài đã đổ; đám phụ nữ tò mò muốn xem nội thất ngôi nhà sang trọng cỡ nào…
Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.
Tôi suýt nữa quên mất cuộc hẹn chiều nay. Không phải đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn quên những việc cần làm thường xuyên.
Bức tường tối đen. Tôi có thể cảm nhận qua tiếng còi xe. Có ba mặt tường. Bên ngoài mỗi mặt là một thế giới khác nhau. Mặt vẽ hình đầu người là một trong ba bức tường ấy…
Trong gian nhà chật hẹp, mưa hò dô kéo lắc lư mái tôn cũ kĩ. Như bao người già, bà Nhạn không ngủ được. Bà nằm đếm nhịp tim mình…
Ông già ngồi ngoẹo một bên như sắp sửa nằm xuống vỉa hè. Lâu lâu, lão lại giật đùng đùng lên kêu khóc hệt con cá giãy chết…
Lần cuối tôi thấy mẹ mình ở nhà bà là vào hồi tháng Bảy, một ngày Chủ nhật. Tôi đến đây bằng tàu. Tại Motteville, chúng tôi nán lại ga tàu rất lâu…
Mưa. Chiếc Hyundai i10 chầm chậm bò trong mưa. Phố hẹp. Mặt đường nhựa lồi lõm vá víu, hai bên lề nước đọng vũng…
Đứng trước cửa, túi quần anh rung lên. Điện thoại đến, anh áp vào nghe rất nhanh nhưng chưa nói gì. Bên kia nói một tràng dài rồi im bặt…
Tôi buồn. Nỗi buồn lẩn quất. Ngồi đây viết những dòng này cho Duyên, tôi không ngừng tiếc rẻ…
Nhưn quan ngậm dầu trong miệng phun vào cây đuốc đang rực cháy trên tay. Lửa cao gần tới nóc nhà, cỏ cây quanh nhà héo lả đi…
Năm đó lễ Phục Sinh đến sớm. Mùa trượt tuyết chỉ vừa mới kết thúc, tuyết vẫn còn trong sân và nước chảy thành dòng…
Bất thình lình – trong cơn hoảng sợ – cô giật mình thức giấc. Chuyện gì vừa xảy ra? Có gì đó rất đáng sợ vừa xảy ra. Không – không có gì cả. Chỉ là một cơn gió mạnh…
Hôm nay, Đan nhận được lá thư thứ hai kể từ ngày nàng lớn lên. Nó ngoan ngoãn và ngay ngắn trong hòm thư phủ bụi…
Đi thêm đỗi đường Tánh mới biết mình đã huốt nhà cũ một đoạn rất xa. Anh quay lại đoạn đường mình vừa mới đi qua, cố nhớ ra từng ngóc ngách trên dấu thời gian khắc nghiệt…
Khi bà Emily Grierson qua đời, cả thị trấn lũ lượt kéo đến trong đám tang bà: các đấng mày râu thể hiện lòng trân trọng đối với một tượng đài đã đổ; đám phụ nữ tò mò muốn xem nội thất ngôi nhà sang trọng cỡ nào…
Bà về chung cư này ở đã được ba năm từ ngày chồng mất. Cảnh già vui nhất là được gần con, cháu.
Tôi suýt nữa quên mất cuộc hẹn chiều nay. Không phải đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, chỉ là thỉnh thoảng tôi vẫn quên những việc cần làm thường xuyên.
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định