Lệ Thu

Tâm linh và thơ

Không phải đến để yêu mà để cho ta biết tâm linh là có thật
Không phải đến để làm vợ chồng mà để cùng ta lau nước mắt
Những huyền diệu đi qua thoáng chốc
Để lại bao nhiêu trầm tích gập ghình

Quỹ đạo mùa xanh

Hạ lời nguyền đi cứu độ chúng sinh
Khi nào tắt lửa chiến tranh
Mẹ sẽ trở về bên con của mẹ
Vậy mà ngót trăm năm dâu bể

Với những người giữ chốt

Năm xưa những người giữ chốt
hy sinh trên đỉnh đồi
bởi địch tấn công bằng bom, súng trường và Rốc-két

Đi tìm tiếng khóc con

“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…

Thăm đền thờ Nguyễn Trung Trực

(VNBĐ – Thơ). Ba bề núi, trước mặt là biển bên trái có ngọn núi uy nghi – vị “Tả tướng” đứng chầu. Tàu “Hy vọng”(*) của Tây đã cháy lâu rồi sóng Nhật Tảo đã lặng yên chôn sâu mộng xâm lăng của giặc

“Đàn bà mà cũng biết chữ”

(VNBĐ – Hồi ký). Một buổi sáng mùa hè ba mươi năm trước, gió biển Quy Nhơn trong lành mát rượi, tôi đang đứng hít thở và tư lự trên vỉa hè rộng, trước ngôi nhà cũ kỹ tôi đang ở, thì thấy có một

Tấm hình của lớp

(VNBĐ – Thơ). Tấm hình đen trắng chỉ bằng bàn tay Mấy chục đứa xếp hàng ngang Mặt mỗi người bé như hạt bắp Mấy chục năm trôi qua Đêm nay bỗng bồi hồi nhớ lớp Nhìn lại tấm hình Bâng khuâng Mặt bạn bè

Về lại Đảo Cò(*)

(VNBĐ – Thơ). Cò trắng trở về trên những tán cây xanh Đầm Thị Nại mênh mông bốn bề sóng nước đứng kiên nhẫn những cây bần, cây đước… che chở ta xưa giờ vẫy gọi chim về Đảo Cò ơi bình dị một tên

Hoa cuối mùa xin gửi lại nguồn hương

(VNBĐ – Thơ và lời bình). Lệ Thu là nhà thơ nữ thế hệ kháng chiến cho đến ngày hôm nay vẫn dạt dào thi cảm và viết thơ tình rất hay, rất triết lý. Bài thơ Hương gửi lại là một trong nhiều bài

Đi qua năm cũ

(VNBĐ – Thơ). Năm hai ngàn không trăm hai mươi có vẻ như dài hơn nhiều năm khác bắt đầu là một mùa xuân kinh hoàng nhân loại ngỡ ngàng mùa “chiến tranh Covid” Con người vốn đã dần xa nhau lại thêm mùa “giãn

Mãi còn tình yêu người đến sau

(VNBĐ – Thơ và lời bình). Khi nghe tin nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời (18.12.1995), viết xong bài thơ Người khóc anh sau tất cả mọi người nhà thơ Lệ Thu ghi thêm lời đề tặng: “Kính tặng “đôi hồn thi sĩ”

Tâm linh và thơ

Không phải đến để yêu mà để cho ta biết tâm linh là có thật
Không phải đến để làm vợ chồng mà để cùng ta lau nước mắt
Những huyền diệu đi qua thoáng chốc
Để lại bao nhiêu trầm tích gập ghình

Quỹ đạo mùa xanh

Hạ lời nguyền đi cứu độ chúng sinh
Khi nào tắt lửa chiến tranh
Mẹ sẽ trở về bên con của mẹ
Vậy mà ngót trăm năm dâu bể

Với những người giữ chốt

Năm xưa những người giữ chốt
hy sinh trên đỉnh đồi
bởi địch tấn công bằng bom, súng trường và Rốc-két

Đi tìm tiếng khóc con

“Giết tiếng khóc con để cứu dân làng”, đó là âm vọng trong trái tim đau đớn của người mẹ và đó cũng là âm vọng xuyên suốt bài thơ “Chuyện kể dưới chân Hòn Kẽm Đá Dừng”…

Thăm đền thờ Nguyễn Trung Trực

(VNBĐ – Thơ). Ba bề núi, trước mặt là biển bên trái có ngọn núi uy nghi – vị “Tả tướng” đứng chầu. Tàu “Hy vọng”(*) của Tây đã cháy lâu rồi sóng Nhật Tảo đã lặng yên chôn sâu mộng xâm lăng của giặc

“Đàn bà mà cũng biết chữ”

(VNBĐ – Hồi ký). Một buổi sáng mùa hè ba mươi năm trước, gió biển Quy Nhơn trong lành mát rượi, tôi đang đứng hít thở và tư lự trên vỉa hè rộng, trước ngôi nhà cũ kỹ tôi đang ở, thì thấy có một

Tấm hình của lớp

(VNBĐ – Thơ). Tấm hình đen trắng chỉ bằng bàn tay Mấy chục đứa xếp hàng ngang Mặt mỗi người bé như hạt bắp Mấy chục năm trôi qua Đêm nay bỗng bồi hồi nhớ lớp Nhìn lại tấm hình Bâng khuâng Mặt bạn bè

Về lại Đảo Cò(*)

(VNBĐ – Thơ). Cò trắng trở về trên những tán cây xanh Đầm Thị Nại mênh mông bốn bề sóng nước đứng kiên nhẫn những cây bần, cây đước… che chở ta xưa giờ vẫy gọi chim về Đảo Cò ơi bình dị một tên

Hoa cuối mùa xin gửi lại nguồn hương

(VNBĐ – Thơ và lời bình). Lệ Thu là nhà thơ nữ thế hệ kháng chiến cho đến ngày hôm nay vẫn dạt dào thi cảm và viết thơ tình rất hay, rất triết lý. Bài thơ Hương gửi lại là một trong nhiều bài

Đi qua năm cũ

(VNBĐ – Thơ). Năm hai ngàn không trăm hai mươi có vẻ như dài hơn nhiều năm khác bắt đầu là một mùa xuân kinh hoàng nhân loại ngỡ ngàng mùa “chiến tranh Covid” Con người vốn đã dần xa nhau lại thêm mùa “giãn

Mãi còn tình yêu người đến sau

(VNBĐ – Thơ và lời bình). Khi nghe tin nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời (18.12.1995), viết xong bài thơ Người khóc anh sau tất cả mọi người nhà thơ Lệ Thu ghi thêm lời đề tặng: “Kính tặng “đôi hồn thi sĩ”