Đi qua năm cũ

(VNBĐ – Thơ). Năm hai ngàn không trăm hai mươi
có vẻ như dài hơn nhiều năm khác
bắt đầu là một mùa xuân kinh hoàng
nhân loại ngỡ ngàng mùa “chiến tranh Covid”

Con người vốn đã dần xa nhau
lại thêm mùa “giãn cách”
xa càng xa
như giữa trời và đất
như những hành tinh điên cuồng
vun vút vượt qua nhau
thon thót giật mình
thon thót lo âu

Con người tàn phá thiên nhiên
con người trả giá
vẫn cứ đua nhau tàn phá
dẫm đạp nhau
tranh giành!
Nước mắt người nghèo
tiếng thét thất thanh
loan dội khắp hành tinh
cái ác vẫn không dừng lại!

Mẹ đã về nơi vĩnh hằng
con mồ côi mãi mãi
biết tìm đâu lời ru
biết tìm đâu niềm an ủi
Mẹ ơi! Khói hương chiều ba mươi
hoa cúc vàng và mâm cơm mừng mẹ tròn trăm tuổi
(dù ba năm nay mẹ đã ở trên trời).
Con đi qua năm hai ngàn không trăm hai mươi
xốn xang nghìn dấu hỏi
lòng rối bời, làm sao mà an nhiên!

Cả thế giới đang rộn ràng bao loại vắc – xin
những “thần dược” bạt ngàn
bạt ngàn trang quảng cáo
Tịnh tâm nào!
Tịnh tâm nào!
vượt nốt chặng đường chênh vênh giông bão
Thấp thoáng xuân về hóa giải vũng mây đen!
12.2020

LỆ THU

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân Sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…