Sông quê

(VNBĐ – Thơ). 

(Trích Trường ca Sông Thiêng)

May mắn cho ai có một dòng sông quê
Khi xa để nhớ để quay về
Sông luôn chảy trong tim như dòng máu
Nuôi nấng hồn ta những lúc đi xa
Dù đã qua Cửu Long, Hồng Hà,
Seine, Neva hay Potomac
Vẫn đau đáu nhớ sông Côn quê mình.

Không là sông Hương êm đềm mộng mơ o gái Huế
Sông Côn lúc khô kiệt chắt chiu từng giọt nước
lúc tràn bờ hối hả trào dâng
Tảo tần như cái cò lặn lội
Mạnh mẽ như múa roi đi quyền
Điệu đàng như khúc hát Nam xuân.

Nhớ câu hát xưa
“Lao xao sóng vỗ ngọn tùng
Gian nan là nợ anh hùng phải vay”(*)
Sông đâu có vay mà gian nan quá đỗi
Người đâu muốn làm anh hùng mà nhiều nỗi truân chuyên
Sông đâu muốn làm biên giới
Mà một thời đôi bờ giương súng rình nhau

Thuở sông chưa có cầu, dọc bờ nhiều bến đợi
Chiếc sõng nan nối đôi bờ
Người yêu nhau ra bến sông ngồi chờ
Con tíu tít đón mẹ về sau buổi chợ phiên

Dọc dài bờ tre mùa gió Nồm mát rợi
Ghe mắm Gò Bồi ngược dòng lên Tây Sơn
Buồm trắng no gió ghe rẽ đôi dòng nước
Ghé bến này ai nóng lòng đứng đợi bến kia
Người đầu sông hẹn người dưới giã
Gắng chờ buồm mùa gió thuận năm sau.
28.6.2021

(*) Tuồng Hát bội Hộ sanh đàn (Đào Tấn).

NAM THI

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nhà thơ Trần Kim Hoa

Kể từ tập thơ đầu tiên “Nơi em về” đến nay, nhà thơ Trần Kim Hoa đã có hơn 30 năm nặng nợ với thơ. Thơ chị neo vào lòng người đọc bởi những chiêm nghiệm, trăn trở đầy xúc cảm…

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhiều đêm ròng, tôi thao thức
Ai thêu dệt vẻ đẹp của đời sống?
Ánh trăng trải thảm vàng trên cánh đồng lúa
Hay đồng lúa đã dâng hiến tình yêu cho ánh trăng trú xứ?

Thơ dự thi của Trần Kế Hoàn

Sóng cúi đầu, biển dâng một tuần hương
Đảo chắp tay trước Quốc Công Tiết Chế
Ngọn bút sắc khảm vào đáy biển
đợi hịch truyền Tổ quốc lại bay lên.

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.