(VNBĐ – Thơ).
Tổ dồng dộc lủng lẳng ngọn tre treo trong nỗi nhớ
tiếng chiền chiện thao thiết gọi con
chưa đủ sức bay khỏi cánh đồng mùa gặt
ri rí những giọt ngoi Nam hiện nét em thắm vẻ thẹn thùa
thơm nồng hương dú dẻ
bẽn lẽn đem hơi thở trai tôi và những mùa trăng lỡ
giấu trước ngày vu quy.
Tôi tha phương mưu sinh bằng niềm tin quê nhà
đếm ngược thời gian
những hạt cát rơi qua kẽ tay
trài vào cảm xúc
già nua.
NGUYỄN DỰ