Quê nhà  

(VNBĐ – Thơ). 
Tổ dồng dộc lủng lẳng ngọn tre treo trong nỗi nhớ
tiếng chiền chiện thao thiết gọi con
    chưa đủ sức bay khỏi cánh đồng mùa gặt
ri rí những giọt ngoi Nam hiện nét em thắm vẻ thẹn thùa
thơm nồng hương dú dẻ
bẽn lẽn đem hơi thở trai tôi và những mùa trăng lỡ

giấu trước ngày vu quy.

Tôi tha phương mưu sinh bằng niềm tin quê nhà
đếm ngược thời gian
những hạt cát rơi qua kẽ tay
trài vào cảm xúc

già nua.

NGUYỄN DỰ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…