(VNBĐ – Văn trẻ). Xứ sở tôi, mùa hoa xoan nở
em về làng ở cùng tôi,
để chiều ra sông gánh nước nhìn bầy chuồn chuồn
đậu trên nhánh cỏ voi.
Em, trăng dân dã đã lên trên hàng dừa
tôi sẽ ngồi viết tiểu thuyết
làm người kể chuyện làng quê…
Ngày mình rời quê lên phố,
hàng gòn phía Đông làng phơi xuống bờ sông
những gợn bông trắng xốp
chiếc xe đạp người buôn nhôm nhựa cất tiếng rao
buổi trưa đổ bóng nắng
bao nhiêu tiếng chim, tiếng dế,
những gốc đa, gốc thị, người chẻ đá ngồi nghỉ chân
vẫn đâu đó trên lưng chiếc ba lô chàng trai
lên đường nhập ngũ
tháng Giêng đi qua
gánh hát bội buổi tối họ ngồi trang điểm
kép hát mở ra kí ức thuở đất nước còn vua…
Treo lên bầu trời một cơn gió tranh ngọn
thế là giao mùa giáp hạt,
bông lúa tung lên không gian phấn hương
cá mương đớp vu vơ giọt nắng cuối ngày
cỏ đang say
đàn trâu no chiều rơm rạ.
Xa quê xa quê
nhà dưới núi
núi ngồi như một vị trưởng lão trong câu kinh Phật
nước trong khe chảy
chảy đầy tiếng côn trùng về cánh đồng ngủ mê.
những nhánh hoa muồng đổ xuống
dấu vết thời gian
chiếc máy may của mẹ khâu chiếc áo rách hồn con
đêm gió thổi trên non
mây thì trôi
sông thì chảy
và đứa bé sẽ lớn lên…
Dòng sông như bàn tay làm mượt cây trái trên mặt đất
tôi khâu con chữ vào khoảng trắng tinh
thiên nhiên sẽ chữa lành mọi vết thương
vết thương nở ra những bông hoa hồng vàng…
Bản nháp ngày tàn đọng lại tiếng chim
câu một câu thơ
từ trong bản ngã
đàn kiến gùi mùa thu lên cây.
Khi đối diện với bầu trời
hình ảnh của cánh chim, cây cỏ, và mây trôi
in lên mặt hồ
trong tôi có cả một thế giới đầy sự sống
đang toan đập cánh bay lên…
TRẦN QUỐC TOÀN
(Văn nghệ Bình Định số 110+111 tháng 6+7.2022)