Ngày đợi nắng làng Hồ

(VNBĐ – Thơ). 

Lên vùng cao chế tác giả sơn
Hồn lạc giữa khí thiên mây điệp
Dòng nước ngược làng Hồ nhận biết
Những ai “đi dễ khó về”.

Ở đâu yên lành ở đó là quê
Ai còn đoái thương xứ mình nghèo khó
Còn mơ màng em chiều ngó nghiêng qua ngõ
Gửi xót xa vào mộng bình thường.

Thằng bạn móm mỏng đời như sương
Nhìn khói tụ khi còn khi mất
Bàn tay sờ cây gai tứa mật
Nâng rượu nẫu lên ấm chút nẫu suông.

Ở với làng Hồ ngày đợi nắng hong
Mưa réo riết rừng tuột dài rừng khát
Biết ơn em! Lặn lội đất bạc màu thất bát
Đãi bữa cao nguyên san sẻ nao lòng.

ĐÀO VIẾT BỬU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nơi yên nghỉ cuối cùng

Màn đêm dần buông xuống, hai bên vệ đường không còn một bóng người. Khải cứ đi lang thang trong vô định, tìm kiếm một cái gì đó mà mình đã đánh mất rất lâu…

Giọt lệ nàng An Nhiên

An Nhiên là tiểu thư trong một hào môn dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Thuần. Nàng giỏi cầm, kì, thi, họa, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn…

Làng dừa bên bờ sóng

Làng tôi nhìn về hướng biển Đông xanh thẳm. Làng như con thuyền bập bềnh bên triền sóng, là lá chắn cho dãy phố sầm uất của thôn Tân Thành, Tam Quan, Hoài Nhơn xưa…