Mùa thu khép

(VNBĐ – Văn trẻ).

Mùa thu còn ngái ngủ
Khóe mắt rướm giọt sương
Ô cửa chung cư ngọn đèn chưa tắt
Mảng địa y úa tự bao giờ?
Mưa!

Đất lành không còn hít căng lồng ngực
Làm sao giữ được đàn chim đang mùa di trú
để bóng đừng rớt xuống lòng sông thăm thẳm
vẳng thanh âm đau đáu rít từ cuống họng?
Bay!

Bay về khoảng trống tò vò
Tựa những phím đàn Kalimba chĩa lên bầu trời xanh biếc
Vụn từng mảnh,
xâm thực vào tế bào bạch cầu
từng nốt trầm khe khẽ
dạo lên bản giao hưởng mùa thu.
Mở ra rồi khép lại…

Mùa thu rơi qua kẽ tay
Ướt trang nhật ký cuối cùng
Một vòng đời,
hoặc một phần cuộc đời đăm chiêu nhìn lại
Khép hạt nắng vàng bên rèm cửa
Gió heo may vẫy phố bước sang mùa.

KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN

(Văn nghệ Bình Định số 108 tháng 4.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu