Mẹ

(VNBĐ – Thơ). 

Mẹ gánh nắng qua chiều
Đôi vai gầy run rẩy
Còn dành dụm chắt chiu
Đóm lửa lòng roi rói
Mẹ ưa làm ít nói
Chỉ ru con – ơi à…
Giọng mềm ấm thiết tha
Dẫu đất trời dông tố
Mẹ nhọc nhằn kham khổ
Vun vén giấc mơ hồng
Hạnh phúc sẽ đơm bông
Khi chúng con thành đạt
Thời gian là vàng bạc
Mẹ tần tảo một đời
Nuôi con lớn nên người
Bén rễ xanh cuộc sống
Mẹ như là biển rộng
Che chở những con thuyền
Là bầu trời bình yên
Đàn chim bay mải miết…

ĐOÀN VĂN SÁNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhiều đêm ròng, tôi thao thức
Ai thêu dệt vẻ đẹp của đời sống?
Ánh trăng trải thảm vàng trên cánh đồng lúa
Hay đồng lúa đã dâng hiến tình yêu cho ánh trăng trú xứ?

Thơ dự thi của Trần Kế Hoàn

Sóng cúi đầu, biển dâng một tuần hương
Đảo chắp tay trước Quốc Công Tiết Chế
Ngọn bút sắc khảm vào đáy biển
đợi hịch truyền Tổ quốc lại bay lên.

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…