Mẹ

(VNBĐ – Thơ). 

Mẹ gánh nắng qua chiều
Đôi vai gầy run rẩy
Còn dành dụm chắt chiu
Đóm lửa lòng roi rói
Mẹ ưa làm ít nói
Chỉ ru con – ơi à…
Giọng mềm ấm thiết tha
Dẫu đất trời dông tố
Mẹ nhọc nhằn kham khổ
Vun vén giấc mơ hồng
Hạnh phúc sẽ đơm bông
Khi chúng con thành đạt
Thời gian là vàng bạc
Mẹ tần tảo một đời
Nuôi con lớn nên người
Bén rễ xanh cuộc sống
Mẹ như là biển rộng
Che chở những con thuyền
Là bầu trời bình yên
Đàn chim bay mải miết…

ĐOÀN VĂN SÁNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Gió trời lồng lộng

Nhà tôi có một khu vườn bên sông, bốn mùa đi qua trong tâm hồn tôi đều lộng gió, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy gió gọi mình…

Cô gái chờ đợi

Bóng tối bắt đầu bao phủ xung quanh, ngã tư chập chờn trong không gian trắng xóa. Cô gái vẫn ở đó. Khuỵu gối, khom mình trên đường phố. Kinh ngạc, anh chạy lại…

Trăng

Mặt trời về gác núi
Hoàng hôn ngủ vào mây
Gió thoảng nhẹ vòm cây
Gọi vầng trăng tỉnh giấc