Mẹ

(VNBĐ – Thơ). 

Mẹ gánh nắng qua chiều
Đôi vai gầy run rẩy
Còn dành dụm chắt chiu
Đóm lửa lòng roi rói
Mẹ ưa làm ít nói
Chỉ ru con – ơi à…
Giọng mềm ấm thiết tha
Dẫu đất trời dông tố
Mẹ nhọc nhằn kham khổ
Vun vén giấc mơ hồng
Hạnh phúc sẽ đơm bông
Khi chúng con thành đạt
Thời gian là vàng bạc
Mẹ tần tảo một đời
Nuôi con lớn nên người
Bén rễ xanh cuộc sống
Mẹ như là biển rộng
Che chở những con thuyền
Là bầu trời bình yên
Đàn chim bay mải miết…

ĐOÀN VĂN SÁNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…