Mắt sông

(VNBĐ – Thơ).

Em ngang qua rừng tre trúc
Tôi nghe mây thơm rợp trời
Khoảng xanh áo mờ hương gió
Từ trăm năm người về chơi

Tôi bỏ buông đôi mắt kính
Ngỡ đi trong tranh lụa mềm
Về chạm vết môi vĩnh cửu
Vai ai thơm đẫm dấu son

Tôi về nghe nghìn năm đợi
Xôn xao những đóa mây hồng
Rơi xuống mùa thu thật khẽ
Nụ cười trong như mắt sông

Có những hẹn hò rất lạ
Về in dấu trên bàn tay
Nghe em trong từng mộng mị
Gọi nhau mùa vàng lá bay.

HUỲNH THỊ QUỲNH NGA

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…