Mắc nợ quê hương

(VNBĐ – Thơ). 

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”

ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

núm rốn chôn đau đáu quê nhà
thương cha một đời giông bão
tìm miếng cơm trong cơn sóng dữ bủa vây
mẹ tần tảo nhặt từng con ốc gạo
nuôi đàn con thân cò lau sậy

mẹ gánh biển lên non
dời non xuống biển
lặn lội chợ xa đồng lầy
hông chai sần đập vỏ xe xơ
níu tình thương chòm xóm
kéo con sông quấn lấy làng

để bây giờ
con nợ đất mẹ quê cha
con xin
kéo cày
trên cánh đồng xưa hoang hóa
trồng bông lau phơ phất ráng chiều tà!

NGUYỄN NGỌC LỐI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bạch đào

Chiều muộn. Vườn đông se sắt buốt giá. Những cội đào sần sùi rêu mốc đang co mình trong giá lạnh. Lơ phơ vài chiếc lá đào vàng úa còn sót lại trên cây như ủ cả một mùa đông năm cũ…

Nhà thơ Hương Đình

Ta về ngậm ngải người ơi
Bóng trầm khuất khuất trăng rơi ròng ròng
Ta về cất tiếng tru không
Tiếng ta chìm giữa mênh mông rừng tàn

Vang trưa

Một trưa của ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa…

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhớ tiếng chim khắc khoải chờ cánh đồng mùa gặt
Mẹ hằng đêm cầu nguyện một cơn mưa
Hoa trang rực rỡ rừng xuân dậy
Hoa cúc vàng mơ. Anh nhớ em.