Mắc nợ quê hương

(VNBĐ – Thơ). 

Lớn lên, mẹ kể:
“Đẻ mày khó nhất chín đứa con”

ngày vượt cạn
nỗi đau sinh tử, mẹ rượt cha

núm rốn chôn đau đáu quê nhà
thương cha một đời giông bão
tìm miếng cơm trong cơn sóng dữ bủa vây
mẹ tần tảo nhặt từng con ốc gạo
nuôi đàn con thân cò lau sậy

mẹ gánh biển lên non
dời non xuống biển
lặn lội chợ xa đồng lầy
hông chai sần đập vỏ xe xơ
níu tình thương chòm xóm
kéo con sông quấn lấy làng

để bây giờ
con nợ đất mẹ quê cha
con xin
kéo cày
trên cánh đồng xưa hoang hóa
trồng bông lau phơ phất ráng chiều tà!

NGUYỄN NGỌC LỐI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…