Lãng đãng 

(VNBĐ – Thơ). Ta giờ nhớ nhớ quên quên
Gặp nhau bạn hỏi: biết tên là gì?
Tên là… xin nhắc giùm đi
Chơi trò “đánh đố” có gì vui đâu!
Quên tên cả người tình đầu
Huống chi trăm nẻo bạn bầu sơ giao.
Ta giờ lãng đãng chiêm bao
Ngỡ như đang bước chân vào cõi không
Như là “tứ cố vô thân”
Nửa nhân gian nửa thánh thần hư vô
Đắm say nắng biển trăng hồ
Ngẩn ngơ nhìn lại cơ đồ tang thương
Trong mơ luôn thấy lạc đường
Những làng quê, những phố phường không quen
Túi không điện thoại, không tiền
Nhìn quanh chẳng thấy xóm giềng mà lo…!
Đã từng chín nhận mười cho
Không đòi hỏi, chẳng so đo lợi quyền
Tin vào cõi Phật, cõi Tiên
lặng thinh, chẳng dám lụy phiền đến ai.
Đã từng nặng trĩu hai vai
Bước chân kiêu hãnh, hình hài trẻ trung
Đã từng ôm mộng thủy chung
Biết đâu là bước đường cùng – quay lưng!
Ta giờ quên, nhớ vô chừng
Mây giăng lãng đãng bạn đừng trách chi
Không còn oán niệm, thị phi
Trái ngang thì cũng qua đi lâu rồi
Chỉ còn một trái tim thôi
Yêu thương đến cả những người chưa quen!
10.3.2023
LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…