Lãng đãng 

(VNBĐ – Thơ). Ta giờ nhớ nhớ quên quên
Gặp nhau bạn hỏi: biết tên là gì?
Tên là… xin nhắc giùm đi
Chơi trò “đánh đố” có gì vui đâu!
Quên tên cả người tình đầu
Huống chi trăm nẻo bạn bầu sơ giao.
Ta giờ lãng đãng chiêm bao
Ngỡ như đang bước chân vào cõi không
Như là “tứ cố vô thân”
Nửa nhân gian nửa thánh thần hư vô
Đắm say nắng biển trăng hồ
Ngẩn ngơ nhìn lại cơ đồ tang thương
Trong mơ luôn thấy lạc đường
Những làng quê, những phố phường không quen
Túi không điện thoại, không tiền
Nhìn quanh chẳng thấy xóm giềng mà lo…!
Đã từng chín nhận mười cho
Không đòi hỏi, chẳng so đo lợi quyền
Tin vào cõi Phật, cõi Tiên
lặng thinh, chẳng dám lụy phiền đến ai.
Đã từng nặng trĩu hai vai
Bước chân kiêu hãnh, hình hài trẻ trung
Đã từng ôm mộng thủy chung
Biết đâu là bước đường cùng – quay lưng!
Ta giờ quên, nhớ vô chừng
Mây giăng lãng đãng bạn đừng trách chi
Không còn oán niệm, thị phi
Trái ngang thì cũng qua đi lâu rồi
Chỉ còn một trái tim thôi
Yêu thương đến cả những người chưa quen!
10.3.2023
LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…