Khi ta nói xa nhau…

(VNBĐ – Văn trẻ). Những ngọn đèn đường,
Những vòng xe
Phố co ro ngày trở gió xao lòng
Bỗng nhớ về những khuya mất ngủ,
trời đầy sao, ngõ vắng
Khi ta nói xa nhau trong biền biệt
Chạm phía nào cũng thấy mênh mông

Mùa đông,
Những ngày dài lang thang tìm một mùi hương cũ
Thời gian là men rượu đắng
Hoàng hôn sóng sánh tràn qua vùng thinh lặng
Chưng cất nỗi nhớ thầm
Ngày mặt trời đi vắng…

Những khuya buồn nhớ một hồi còi da diết
Vọng vào cơn mơ thăm thẳm khôn cùng
Những chuyến tàu ly biệt hay đoàn tụ
Trôi vào hun hút đêm sâu…

(Có toa tàu nào chở ký ức
Xin được ký thác nỗi buồn xưa)

Xin được thứ tha hỡi những đóa hoa nở muộn,
những hàng cây trơ lá
Những chiều tàn đi lạc miền dĩ vãng
Những đêm mưa lòng như sông cạn đáy
Khung cửa khép hờ đợi một tiếng chân quen…

TRẦN VĂN THIÊN

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân Sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu