Khánh An

(VNBĐ – Văn trẻ).

em đừng khánh thành nỗi buồn để ủi an tôi thêm lần nào nữa
chiều ở đây không tiếng bìm bịp kêu
tôi như làn gió mồ côi loanh quanh tìm nguồn cội
quê hương theo khói đồng bay bay trắng trên đầu

nhà tôi phía bên kia sông
bên kia sông tôi dựng hoài cây tre trăm đốt
bên kia sông có cô tấm đưa đò vào câu ầu ơ chực khóc
tháng 8 nước ròng
tháng 8 mù u vàng chưa em nhỉ
mà rụng vào tôi đôi mắt buồn tên tứ chiếng
về lục lại mình thấy bình bồng một sợi mi cong

đừng thề thốt chi em
tôi đã khánh tận kiệt cùng trên tay người hoang dại
dẫu an ủi nào cũng mang chút đau thương.

TRẦN ĐỨC TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi

Nhặt Huế

Đêm mang theo mùi hoang từ bến Ngự
Câu hò Huế nghiêng chao sóng nước
Trầm tích nơi dòng Hương giang