(VNBĐ – Thơ). Cái lạnh gieo nỗi buồn trên mấy ngọn đồi
xuôi theo sông nước
mọc ra những con thuyền ngủ quên,
nằm úp mặt bên bờ cỏ
Người gieo những điều xấu
không đơm màu xanh tươi, mà trổ mầm hoang dã
điều xấu có thể mọc thành bụi rậm
Người gieo sự thiện lành, từ cõi lòng chân thật
tự nhiên như cây cỏ
vươn lên tỏa hương
thiện lành có thể mọc thành rừng
Mỗi ngày có bao nhiêu thứ đã được gieo
làm sao để gieo mình vào chính mình để hiểu?
Có phải em là thiện lành
anh gieo từ… kiếp trước?
LÊ HÀO