Gieo

(VNBĐ – Thơ). Cái lạnh gieo nỗi buồn trên mấy ngọn đồi
xuôi theo sông nước
mọc ra những con thuyền ngủ quên,
nằm úp mặt bên bờ cỏ

Người gieo những điều xấu
không đơm màu xanh tươi, mà trổ mầm hoang dã
điều xấu có thể mọc thành bụi rậm

Người gieo sự thiện lành, từ cõi lòng chân thật
tự nhiên như cây cỏ
vươn lên tỏa hương
thiện lành có thể mọc thành rừng

Mỗi ngày có bao nhiêu thứ đã được gieo
làm sao để gieo mình vào chính mình để hiểu?

Có phải em là thiện lành
anh gieo từ… kiếp trước?

LÊ HÀO

 

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

Nhiều đêm ròng, tôi thao thức
Ai thêu dệt vẻ đẹp của đời sống?
Ánh trăng trải thảm vàng trên cánh đồng lúa
Hay đồng lúa đã dâng hiến tình yêu cho ánh trăng trú xứ?

Thơ dự thi của Trần Kế Hoàn

Sóng cúi đầu, biển dâng một tuần hương
Đảo chắp tay trước Quốc Công Tiết Chế
Ngọn bút sắc khảm vào đáy biển
đợi hịch truyền Tổ quốc lại bay lên.

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…