Đồng đội

(VNBĐ – Thơ). Ngày ấy
đồng đội tôi giành nhau ra trận
sẵn sàng nhận cái chết về mình để bạn được bình an

Ngày ấy đồng đội nhường gạo cho nhau
ăn củ mài, ngọn mì thay bữa
điếu thuốc chia ba

Trước trận đánh
quây quần bên nồi khoai mẹ nấu
cười nói râm ran

Tối về
mẹ hỏi
thằng Hùng, thằng Mạnh đâu?
lũ chúng tôi
đứng lặng
cúi đầu

Mẹ lặng lẽ
giấu giọt nước mắt
vào cắm thêm hai nén nhang mẹ khấn…

Ngày ấy
đại đội còn mười ba tay súng
giữa trận đánh khốc liệt
đơn vị được bổ sung quân số
chưa kịp biết tên
nhớ mặt

Tất cả ra trận
qua những ngày khói lửa
tiếng súng tạm yên
khói bụi tan dần
những người lính xả thân chiến trường
tay còn ôm vũ khí

Họ thanh thản ra đi
trên bia mộ
khắc ngày hy sinh
tên tuổi ghi vào lòng đất
họ thành anh hùng vô danh

Đồng đội tôi sau chiến tranh
người làm tướng
kẻ làm quan
đứa cày ruộng cuộc sống gian nan

Giờ
ai còn
ai mất
ai lên chức ông chức bà
ai cảnh đơn côi?

Tự hào thay
chúng ta đã làm tròn bổn phận người lính
gánh số phận dân tộc trên vai
trong cuộc trường chinh vĩ đại!

NGUYỄN NGỌC LỐI

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…