Đồng đội

(VNBĐ – Thơ). Ngày ấy
đồng đội tôi giành nhau ra trận
sẵn sàng nhận cái chết về mình để bạn được bình an

Ngày ấy đồng đội nhường gạo cho nhau
ăn củ mài, ngọn mì thay bữa
điếu thuốc chia ba

Trước trận đánh
quây quần bên nồi khoai mẹ nấu
cười nói râm ran

Tối về
mẹ hỏi
thằng Hùng, thằng Mạnh đâu?
lũ chúng tôi
đứng lặng
cúi đầu

Mẹ lặng lẽ
giấu giọt nước mắt
vào cắm thêm hai nén nhang mẹ khấn…

Ngày ấy
đại đội còn mười ba tay súng
giữa trận đánh khốc liệt
đơn vị được bổ sung quân số
chưa kịp biết tên
nhớ mặt

Tất cả ra trận
qua những ngày khói lửa
tiếng súng tạm yên
khói bụi tan dần
những người lính xả thân chiến trường
tay còn ôm vũ khí

Họ thanh thản ra đi
trên bia mộ
khắc ngày hy sinh
tên tuổi ghi vào lòng đất
họ thành anh hùng vô danh

Đồng đội tôi sau chiến tranh
người làm tướng
kẻ làm quan
đứa cày ruộng cuộc sống gian nan

Giờ
ai còn
ai mất
ai lên chức ông chức bà
ai cảnh đơn côi?

Tự hào thay
chúng ta đã làm tròn bổn phận người lính
gánh số phận dân tộc trên vai
trong cuộc trường chinh vĩ đại!

NGUYỄN NGỌC LỐI

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cô gái ở phòng số 14

Hòa quyết định ở lại phòng số 14 thêm ngày nữa. Thêm một ngày ở lại Đà Lạt, Huấn luôn ở bên cạnh Hòa khi lang thang trên dốc dài đỏ màu hoa phượng vĩ, lúc lại lích rích trong vườn dâu…

Thơ từ Trại sáng tác VHNT Đà Lạt 2025

Từ ngày 17 đến 26.5, Trung tâm hỗ trợ sáng tác phối hợp với Hội VHNT Bình Định tổ chức Trại sáng tác VHNT tại Nhà sáng tác Đà Lạt với sự tham gia của 15 văn nghệ sĩ…

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.