(VNBĐ – Thơ).
Bàn chân mẹ một đời bùn đất
tựa thân cò lặn lội đồng sâu
gót chân nứt nẻ như cánh đồng khô hạn
móng tay cùn đen
đôi mắt trắng
quầng sâu
Bao nhiêu giọt nước đồng bấy nhiêu giọt mồ hôi
manh áo rách cho đời con lành lặn
cây lúa ngả nghiêng lòng mẹ xót bời bời
hạt lúa chín cũng chưa an phận
Một hạt lúa vàng đổi chín giọt mồ hôi!
NGỌC LỐI
(Văn nghệ Bình Định số Xuân Nhâm Dần 2022)