(VNBĐ – Thơ). nhiều đau khổ thành ngọc trai
bể Đông nuốt lệ cho dài Trường Sơn
xa trời anh nhớ sông hơn
thương em từ thuở mang hờn phận duyên
một lòng chung thủy thanh xuân
một lần em ghé thăm rừng nguyên sinh
ở đây anh sống một mình
em mời tiệc rượu ngát tình Hải Châu
tặng em Núi Lửa Phun Trào
Cầu Rồng phun nước khi nào em quên
cả đời anh sống lênh đênh
thương em bạc tóc làm nên sông tình
chảy đi chuyện của chúng mình
chảy đi chuyện của chúng mình… chảy đi…
KHỔNG VĨNH NGUYÊN