Đi…

(VNBĐ – Văn học thiếu nhi). 

Thong dong xuống bể, lên nguồn
Thuyền đi bằng buồm no gió.

Cả ngày đứng yên trong lọ
Bông hoa đi bằng làn hương.

Quanh co là những con đường
Nằm im… mà đi khắp lối.

To như chân đồi, chân núi
Lười biếng chẳng đi bao giờ.

Chăm chỉ như chiếc đồng hồ
Những bước đi đều “tích tắc”

Không chân, thế mà Trái Đất
Chưa dừng nhịp đi bao giờ!

TRẦN VĂN LỢI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…

Những bông hoa hạnh duyên

Ga Diêu Trì giữa ngày cuối hạ. Mặt trời như đậu trong tấm gương. Hơi nóng từ khung đường ray cộng hưởng cùng những ngọn gió Nam hầm hập phả lên bỏng rẫy…