(VNBĐ – Văn trẻ).
Hành tinh bụi! Hành tinh bụi!
Khi gió lên em chỉ có một mình
Khi em vờn quanh chòm râu quai nón của anh
Khi em ngã vào điếu thuốc cháy dở của anh,
đã rơi xuống lần đầu đôi ta gặp mặt
Hành tinh bụi! Hành tinh bụi!
Khi gió lên em chỉ có một mình
Anh có nhớ đêm tân hôn của chúng ta,
bầu trời đã vỡ tan
Những miểng chai rực rỡ đã xéo nát thiên đàng trên mặt đất
Em sục sạo tìm một bài thơ trong khoảng trống, nhưng từ ngữ chỉ còn là từ ngữ
Chỉ còn biết tưới rượu vào không gian và nhìn những hạt bụi khiêu vũ cho đến khi điếu thuốc cháy đến tận cùng
Cho đến khi chính anh, rồi em, trở thành một hạt bụi, và chúng ta nhảy múa trong sự hài hòa kỳ diệu
Những khắc giờ loảng xoảng quanh thân ta rướm máu. Rồi trời xanh như một lời nguyền
Hành tinh bụi! Ôi hành tinh bụi! Em chưa bao giờ ngừng tin vào sự vĩnh cửu
Em chỉ có một mình. Như người mộng du chợt tỉnh và thấy đôi chân đang chìm mãi xuống bùn lầy ở một thế giới khác
Nơi bầu trời có một màu sắc khác – có phải đấy là đôi mắt anh đang nhìn em, không hiểu tại sao em bay đi?
Tại sao phải vùng vẫy. Khi gió gió đã nổi lên?
Hành tinh bụi! Ôi hành tinh bụi!
Em là tàn thuốc đã rơi xuống từ những đầu ngón tay mê mải của anh
Anh không nhìn thấy em
Khi gió thổi – và em không còn nữa.
DỤ NGUYÊN