Xanh cỏ xanh mây xanh biển xanh trời

(VNBĐ – Thơ). 

Gieo vào đất
   cỏ xanh
Gieo lên trời
    mây biếc
Gieo xuống biển
        mênh mông hồn Việt
Máu gọi máu
Yêu thương gọi yêu thương
Hờn căm gọi căm hờn
Giọt thẫm giọt hồng rưng rưng trộn lẫn

Mặn lòng nước cũng đậm màu hơn.

Vì Tổ quốc quên mình
Các anh không lạnh lẽo cô đơn
Dẫu hài cốt chưa lên bờ yên nghỉ
Đáy biển sâu cỡ nào
Xa đất liền bao nhiêu hải lý

Vẫn ấm êm vòng tay mẹ muôn đời.

Một tiếng ơi hàng trăm giọng đáp lời
Cõi âm
Cõi dương
Cõi tình yêu bất tử
Cõi chính sử và cõi xanh huyền sử

Chưa bao giờ lu lấp bụi mờ tan bọt sóng lãng quên.

Di hài các anh dẫu mất dẫu còn
Mãi mãi những cái tên
Khắc lên trời
            mây xanh
Khắc vào đêm
            trăng sáng
Khắc lên đầu ngọn sóng
          biển trong lành
Những cái tên khắc chậm khắc nhanh
      ban mai chạng vạng
Những cái tên khắc vào năm tháng
          không thể nào quên lãng
dẫu âm thầm xương dâu mộ gió

chẳng vô danh.

Đúng sáu giờ
Điểm nhịp long lanh
Những quả chuông khắp ba miền lên tiếng
Những bông hoa lặng lẽ tỏa hương
Những nén nhang thơm hóa khói vô thường
Thiên – địa – nhân kính cẩn cúi đầu
Kết nối âm dương

Hợp long cầu – sinh – tử.

Tưởng niệm các anh không chỉ là nghĩa cử
Ơi vong linh những liệt sĩ anh hùng
Sống vì Tổ quốc Nhân dân thác cũng vì Nhân dân Tổ quốc
Chúng tôi nguyện theo dấu người đi trước
Xông pha xuống biển lên rừng
Đinh ninh tâm đồng ý hiệp
Vượt qua bão đạn mưa bom sóng gió điệp trùng
Một ngã xuống mười lao lên bước tiếp
Vì trọn vẹn non sông vì thịnh suy tổ nghiệp

Sẵn sàng tiêu diệt kẻ thù chung!

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…