Viết ở Quy Nhơn

(VNBĐ – Thơ).

Ngôi nhà nhỏ trầm tư bên đường Xuân Diệu
Hàng cây xanh đang tuổi dậy thì
Con đường lớn vươn dài theo eo biển
Lao xao tiếng sóng thầm thì!

Trong ngôi nhà nhỏ kia mẹ đang nghĩ điều gì
Mà đôi mắt nhìn ra khơi hun hút
Ngoài kia là Cù Lao xanh ngắt
Trong này chất ngất những tầng cao

Những tiếng xe, tiếng cười nói ồn ào
Vẫn không gãy ánh nhìn của mẹ
Vẫn là biển của thời xuân trẻ
Quy Nhơn – vầng trăng khuyết mơ màng

Mẹ vẫn nhìn, cái nhìn của hoài niệm ngổn ngang
Cái nhìn của một thời quá vãng
Tiếng dương cầm nhà ai lãng đãng
Bay lang thang say khướt bạn thuyền chài

Ta bỗng nghe tiếng mẹ thở dài
Quay lại đốt nén hương trước bàn thờ tiên tổ
Có chàng trai vạm vỡ
Mũ tai bèo vương thuốc súng còn đây!

Quy Nhơn của hôm nay
Đâu chỉ sóng vẫn đập vào eo biển(*)
Từ trời xanh
rơi
vài giọt tháp Chàm(**)
Nghiêng nghiêng chiều Thị Nại
Mà thành phố như sức xuân bừng dậy
Như con tàu vượt cạn ra khơi

Và… có bà mẹ chiều chiều nhìn ra biển
Vui buồn tâm sự đầy vơi!

(*) Thơ Lê Văn Ngăn
(**) Thơ Văn Cao

VĂN TRỌNG HÙNG

(Văn nghệ Bình Định số 98 tháng 6.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…