Viết dưới chân thành Đồ Bàn

(VNBĐ – Thơ). Ngàn năm xưa là thủ phủ Chăm Pa
Hai trăm năm rồi thành Hoàng Đế – Tây Sơn hoang tàn phế tích
Mộ Võ Tánh bạc phếch thời gian
Giếng Ngọc hoa sen có xanh trở lại?
“Khí thác sơn hà” Gia Long thờ người tướng bại
Trung nghĩa này, trung nghĩa nữa vì ai
Hoàng Đế – Đồ Bàn màu cỏ dại phôi phai
Cặp voi coi thành mắt buồn ngàn năm không nói

Cây bồ đề ai trồng, ai trông xanh rời rợi
Cây gửi hồn ra biển gửi gió lên trời
Được mất nhục vinh xin đừng kết tội
Lịch sử réo gào lã chã máu mồ hôi.

NGUYỄN NGỌC SAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…