Vết lún

(VNBĐ – Thơ). Con đường rạch đôi cánh đồng Phú – Nhuận
Phố đang thay màu đất bùn quê
Có đôi bàn chân còn nguyên vết lún
Xốn xang mỗi lúc ngang về

Ngọn đèn dầu run rẩy ngất ngư soi
Rạch đôi bóng đen con đường làng Phú – Nhuận
Ngôi miếu thiêng vén chân trời rạng sáng
Bóng người dần khuất phía gian truân

Nước mắm thơm đổi hương lúa mới
Lúa đong đầy từng bước trũng gian nan
Cánh cò chiều gồng vai chấp chới
Tình quê đồng mặn biển vàng

Mỗi lúc ngang về đồng xanh Phú – Nhuận
Từ trong màu phố dậy bùn quê
Có đôi bàn chân còn nguyên vết lún
Đâu đây
Quang gánh
Đi
Về.

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Giọt lệ nàng An Nhiên

An Nhiên là tiểu thư trong một hào môn dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Thuần. Nàng giỏi cầm, kì, thi, họa, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn…

Làng dừa bên bờ sóng

Làng tôi nhìn về hướng biển Đông xanh thẳm. Làng như con thuyền bập bềnh bên triền sóng, là lá chắn cho dãy phố sầm uất của thôn Tân Thành, Tam Quan, Hoài Nhơn xưa…

Khúc hát dòng Lại giang

Vắt mình qua dải đất hẹp miền Trung nhiều nắng gió, dòng mẹ Lại giang như con rồng trườn mình qua bao bãi bồi trước khi hòa vào đại dương mênh mông nơi cửa biển An Dũ…