Về Phù Cát

(VNBĐ – Thơ).  Anh có về Phù Cát với em không?
Về với ruộng đồng dập dờn sóng lúa
Về với con kênh êm mềm dải lụa
Với cánh cò điểm trắng đồng xanh

Về Phù Cát quê mình nhé anh
Hương ổi sẻ thơm lừng vách núi
Nàng Tô Thị bồng con đứng đợi
Ngàn năm sau mỏi mắt chờ chồng

Anh nhớ về chứ đừng để em trông
Tiếng gà ban trưa hồn quê da diết lắm
Điệu Bài chòi hò lơ nghe sâu thẳm
Nghĩa ân tình chan chứa đến mà thương

Về để rộn ràng với lễ hội cá Ông
Vị quê hương mắm cua đồng bún rạm
Gạo Đồng Văn còn thơm mùi cám
Ấm áp hiền hòa, những đứa con xa

Về miền tịnh nghe chuông chùa ngân nga
Lần chuỗi hạt, nghe kinh sám hối
Tâm thức vọng về ăn năn sớm tối
Ca dao quê nhà, nghĩa mẹ công cha

Mình cùng nhau về Phù Cát anh nha
Ngược xuống Đề Gi ngắm trời và biển
Sóng vờn chân mây thuyền xa ẩn hiện
Đẹp lắm quê mình, Phù Cát thân yêu.

PHAN PHƯƠNG LOAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Phía sau ngón tay trỏ

Năm ấy, chính ngón tay ông Mười đã khai ra nơi trốn của cả làng và có cả cha ông đang trốn. Mấy chục năm ròng, ông Mười sống trong sự trừng phạt từ những cơn tra tấn của lương tâm…

Cái cân của nhà Balek

Một trong những luật mà nhà Balek đặt ra cho dân làng là không ai được phép giữ cân trong nhà. Luật ấy xưa đến nỗi chẳng ai nghĩ đã có từ lúc nào và vì lý do gì, nhưng nó phải được tuân theo…

Mẹ con Chèo Bẻo

Mùa gặt đến, Chèo Bẻo mẹ cần mẫn nhặt từng cọng rơm vàng ở cánh đồng rất xa về để xây một ngôi nhà xinh đẹp trên ngọn cây…

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố