Về lại Đảo Cò(*)

(VNBĐ – Thơ).

Cò trắng trở về trên những tán cây xanh
Đầm Thị Nại mênh mông
bốn bề sóng nước
đứng kiên nhẫn những cây bần, cây đước…
che chở ta xưa
giờ vẫy gọi chim về

Đảo Cò ơi
bình dị một tên quê
Đất hiền vậy và trăng ngời vậy
chứng kiến ngàn năm những thăng trầm lịch sử
thuở oai hùng Chiêm quốc
thuở Quang Trung…

Một chốn thiêng liêng sông núi điệp trùng
ấm giọng Bài chòi
ngọt ngào thơ, rượu…
chốn thanh bình lặng lẽ đợi tri âm

Cò trắng thong dong bay rợp mặt đầm
ống kính lia nhanh
hoàng hôn vội vã
lấp lánh sao giăng – những ngọn đèn đánh cá
Đảo Cò ơi,
lòng đã vơi buồn?

Chiều tháng Tư
không chớp bể mưa nguồn
không tiếng súng vu vơ
chỉ đàn cò thân thiện

Và mây trắng trên đầu ta
ẩn hiện
bao nụ cười bè bạn
thuở tinh khôi

Cò trắng… hồn ai
đậu xuống chỗ ta ngồi!
4.2021

LỆ THU

(*) Đảo Cò (Thường gọi Cồn Chim), một hòn đảo nhỏ trên đầm Thị Nại
thuộc huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định.

(Văn nghệ Bình Định số 96 tháng 4.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…