(VNBĐ – Thơ).
Bỏ ưu phiền ở lại sau lưng
Tôi với thong dong đi về miền Cát Hải
Gió vô tư tràn qua bờ cỏ dại
Thổi vào tôi, người thành thị lỗi lầm
Thổi vào tôi, người thành thị vô tâm…
Mây ướm trắng một mênh mông cát trắng
Cát ướm xanh một bát ngát biển xanh
Bỗng thấy mình chợt nhỏ bé, mong manh
Ngay giữa ngã ba đường: trời – biển – núi
Đường phía núi: thầm thì dương liễu gọi
Đường phía trời: nhàn nhạn lượn chơi vơi
Đường đại dương: sóng hát khúc ru hời
Tôi đứng đó,
chòng chành,
phân vân,
chao liệng…
Không có ai
Tôi vẫn hoài đứng đợi
Hình như là
Đứng đợi một tình yêu
Có ai đó hôn nhau
đắm đuối trong chiều
Nụ hôn dài và cong như bờ xa Vĩnh Hội…
Bỏ ưu phiền rơi rụng sau lưng
Tôi đứng thong dong hát giữa miền Cát Hải…
LÊ TRUNG TÍN
(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)