Về Cát Hải

(VNBĐ – Thơ). 

Bỏ ưu phiền ở lại sau lưng
Tôi với thong dong đi về miền Cát Hải
Gió vô tư tràn qua bờ cỏ dại
Thổi vào tôi, người thành thị lỗi lầm
Thổi vào tôi, người thành thị vô tâm…

Mây ướm trắng một mênh mông cát trắng
Cát ướm xanh một bát ngát biển xanh
Bỗng thấy mình chợt nhỏ bé, mong manh
Ngay giữa ngã ba đường: trời – biển – núi

Đường phía núi: thầm thì dương liễu gọi
Đường phía trời: nhàn nhạn lượn chơi vơi
Đường đại dương: sóng hát khúc ru hời
Tôi đứng đó,
chòng chành,
phân vân,
chao liệng…

Không có ai
Tôi vẫn hoài đứng đợi
Hình như là
Đứng đợi một tình yêu
Có ai đó hôn nhau
đắm đuối trong chiều
Nụ hôn dài và cong như bờ xa Vĩnh Hội…

Bỏ ưu phiền rơi rụng sau lưng
Tôi đứng thong dong hát giữa miền Cát Hải…

LÊ TRUNG TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Giọt lệ nàng An Nhiên

An Nhiên là tiểu thư trong một hào môn dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Thuần. Nàng giỏi cầm, kì, thi, họa, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn…

Làng dừa bên bờ sóng

Làng tôi nhìn về hướng biển Đông xanh thẳm. Làng như con thuyền bập bềnh bên triền sóng, là lá chắn cho dãy phố sầm uất của thôn Tân Thành, Tam Quan, Hoài Nhơn xưa…

Khúc hát dòng Lại giang

Vắt mình qua dải đất hẹp miền Trung nhiều nắng gió, dòng mẹ Lại giang như con rồng trườn mình qua bao bãi bồi trước khi hòa vào đại dương mênh mông nơi cửa biển An Dũ…