(VNBĐ – Thơ).
Sự sống bắt đầu từ buổi sáng
bên ô cửa mới
gió luồn từng trang lao xao
chúng ta
[anh và gió và ngoài kia và trong này và thì thầm và những và khác…]
gánh ngày đi qua ngày
mỗi bước chân là một miếng vá
trái đất làm gì nên tội
mà chằng chịt tiếng cười
mà cặm cụi
quay
chúng ta
những mồi lửa thế kỷ trước
đốt nhau để tìm mình
anh tựa khói sương vướng vờ ngoài cửa sổ
em ấp úng cơn mưa làm trở giấc đêm
chúng ta
những ký tự bỏ quên
[rất may: quên là một thuộc tính cần cho sự mới mẻ tồn tại]
từ điển về con đường nhòe dấu
ngón & gót
[lại may: con đường không lặp lại!]
Và,
ta đọc nhau
chúng ta
[ngoài anh và em và những thứ đất trời to tát]
còn nhiều li ti khác nữa
…
viết đè lên nhau.
HỒ MINH TÂM