Trước nhà tưởng niệm

(VNBĐ – Thơ). 

* Tác phẩm đoạt giải Nhì

Cuộc đời các chị, các anh dừng ở tuổi đôi mươi
chỉ có họ tên, năm sinh, quê quán
nằm trên bia đá trong nhà tưởng niệm
ngay ngắn và nghiêm trang

nghiêm trang như những đoàn quân trước giờ ra trận
thiêng liêng nghe Tổ quốc gọi tên mình
những vòng lá ngụy trang rùng rùng di chuyển
tiến về phía có quân thù…

giây phút ấy, Tổ quốc là trên hết
sức mạnh hợp thành
bùng nổ – vinh quang

thầm đọc tên tuổi các chị, các anh,
trên bia nhà tưởng niệm
những linh hồn luôn cùng đồng đội
chưa từng mơ những biệt phủ cao sang
chưa từng xe hơi bóng loáng
chưa từng những bữa tiệc linh đình
có người chưa một lần nắm tay bạn gái

chỉ mơ về một bữa cơm ngon…

tất cả
đã lùi xa – tất cả,
duy tên tuổi vẫn tươi nguyên – ngay ngắn – thẳng hàng

những ngày lễ, Tết… người người đến viếng
những vòng hoa rực rỡ – hương thơm
khói hương nghi ngút, lời cầu khấn
làm sao ai biết được lòng ai?

ôi! Những linh hồn các chị, các anh
xin thanh thản như tuổi hai mươi từng thanh thản
vì đất nước này bình yên
vì những người dân hiền lành chất phác…

HOÀNG BẢO LINH

(Văn nghệ Bình Định số 113 tháng 9.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non