Thương đất nước oằn mình trong mưa bão

(VNBĐ – Thơ).

Thương đất nước oằn mình trong mưa bão
Nước trăm sông dâng lũ lụt ngút trời
Bao thôn bản vùi mình trong lũ quét
Cảnh tan hoang sông núi phải ngậm ngùi

Lũ Bắc Kạn, lũ Lào Cai, Yên Bái
Lũ Bắc Giang, lũ Đình Cả, Thái Nguyên
Lũ sông Hồng, lũ sông Cầu cuộn đỏ
Lũ Lô, Thao, lũ sầm sập trăm miền

Thương đất nước – dáng con thuyền độc mộc
Phải chống chèo qua bão lũ, thiên tai
Phải tần tảo lá lành đùm lá rách
Giấu vào trong nước mắt, tiếng thở dài

Thương đất nước gồng mình trong mưa bão
Bao người con sống chết với quê hương
Đội mưa gió, dầm mình đi cứu nạn
Dẫu hy sinh như ở giữa chiến trường

Cả một thôn bị lũ bùn vùi lấp
Đất thương đau dậy tiếng khóc oan hồn
Còn sót lại với cái tên làng Nủ
Nỗi xót xa đau đớn đến tận cùng

Đêm mưa lớn, mẹ chong đèn thao thức
Lũ cuốn trôi ngập xóa những cánh đồng
Con tự hỏi, ngọn đèn kia tự hỏi:
Trong hồn người còn thao thức nào không?

Đêm đất lở vùi chôn bao đứa trẻ
Miền đau thương thảm họa lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bọ Rùa đi chợ Tết

Đây là lần đầu tiên Bọ Rùa được đón Tết. Năm nay Tết đến sớm. Tết đến sớm thì càng vui chứ có làm sao đâu?

Tết quây quần

Tối qua bà ngâm gạo nếp
Sáng nay đã nở nụ cười
Đỗ vo ửng màu vàng óng
Thịt nêm gia vị ngon tươi

Gọi mùa xuân sang

Mẹ đánh thức mùa xuân
Ngủ trên từng dảnh mạ
Bàn tay xua buốt giá
Rải màu xanh lên đồng

Anh hùng, gió chướng và con nước

Nguyễn Huệ trở về khi toàn thân ướt đẫm. Khuôn ngực vạm vỡ đầy những vết sẹo hiện ra dưới ánh trăng khi tỏ khi mờ. Năm ấy, Nguyễn Huệ ba mươi mốt tuổi…