Thơ dự thi của Huỳnh Minh Tâm

(VNBĐ – Thơ).

Tình yêu với thị trấn Ngô Mây

Nhà em bên đường Quang Trung,
Gần chùa Long Hoa, tháng Tư rợp bông giấy đỏ
Anh đợi em bên những mái nhà ngói cũ
Tình anh vời vợi bóng dừa cao

Những chuyến xe về, những chuyến xe đi
Công viên hoa sen đợi người hóa độ
Cuối đường Đào Tấn bằng lăng vẫn tím
Áo em thì thêu sắc vàng anh

Đường Tăng Bạt Hổ sáng nay một cành bàng cúi xuống
Bầy chim se sẻ líu ríu gọi tên em
Để anh nhớ những mùa thu năm trước
Đôi ta từng hẹn đã lỡ làng

Chia sẻ nỗi đau, mưa hôm nào đẫy giấc
Hướng dương hồng rửa sạch tiếng đàn buồn
Đất mát lành, chuông chùa ngân chầm chậm
Tình em nồng nàn lá biếc những tầng xanh.

 

Nón ngựa, nón Phú Gia

Tuổi thơ đi học, qua các con đường làng,
Chiếc dép trật quai thắt bằng dây chuối
Con ăn cơm với cá, mẹ đổi tiền chằm nón ngựa
Ngựa không bờm, ngựa khóc mực lem nhem

Các chữ lớn lên cùng tâm hồn con từ giang, rễ dứa rừng
Đến lá kè mỡ cha nhọc nhằn cõng về giữa mùa đông rét buốt
Bàn tay mẹ chuốt từng đường kim, xoay lá
Con mơ đời rạo rực mấy mùa hoa

Những ngày xa quê, con nhớ mẹ – tình yêu quê nhà với nón
Đâu chỉ làm nón ngựa cho người quyền quý, phong lưu?
Nào tạo sườn mê, thắt nan sườn, thêu hoa văn, lợp lá
Long lân quy phụng, lưỡng long tranh châu, mai, lan, cúc, trúc
Ôi, thanh tao đài các
Ôi, thời tiết bốn mùa vần xoay
Ai quý nón, nhớ người tỉ mẩn, tài hoa?
Dâu rước bằng kiệu, chàng rể đội nón đi ngựa

Con nhớ gia đình, nhớ quê
Mẹ cha chỉ đội chiếc nón lá bình thường ra đồng ruộng
Dẫu đơn sơ mà thắm thiết tình người
Áo dài thiếu nữ thướt tha
Nón trắng mơ hoa trắng
Giấc mơ đời bình an dưới tháp

Nón là tháp ký ức
Kiềng vành lên khuôn nón trời tròn
Nứt vành, buộc quai – đời mẹ cha tảo tần khuya sớm
Cho đời con mơ mộng dưới bóng râm tháp – nón
Con mãi chỉ lá cọ, chỉ màu, không phải ngựa phong lưu.

 

Hòn Vọng Phu núi Bà

Bình Ðịnh có núi Vọng Phu

Có đầm Thị Nại, có Cù Lao Xanh… (Ca dao)

Ngỡ đã rất lâu rồi, trong đêm tĩnh mịch,
Tôi mới nghe được âm thanh của những giọt nước mắt
Lăn trên đá – với nhịp điệu của nỗi đau và lòng bi mẫn,
Như những huyền thoại được kể trong các trang sách tuổi thơ

Sống lại trong tâm hồn xơ xác của những kẻ già nua tóc bạc – tôi đây

Bao chuyện thương tâm vĩ đại của dân tộc chúng ta được ghi lại
Cả trong sách và trên đá, như hòn Vọng Phu –
Dẫu là một biểu tượng tình nghĩa thủy chung
Về người vợ ôm con chờ chồng ngày về từ chiến trận
Hoặc chuyện trớ trêu, người vợ – em ruột – chờ chồng trong nỗi tuyệt vọng
Được ghi lại ở Mộc bản triều Nguyễn

Bạn suy nghĩ gì về các hình ảnh này ở thời đại 4.0?

Như vợ tôi ra đường với chiếc váy ngắn và nhảy múa
Như chị tôi bận bịu quảng cáo mỗi ngày ở shop quần áo

Như em tôi tập nhảy hip hop với chiếc điện thoại livestream

Và tôi vẫn nhìn thấy, mỗi sáng,

Những bà mẹ già gánh lên chợ vài bó rau muống hoặc rau dền

Trong đêm tĩnh mịch, khi ánh sáng và sự thật biến mất
Tôi mơ thấy một phần thân thể họ hóa thành hòn vọng phu
Phần còn lại nhập vào ánh trăng, vòm cây và những giọt sương

Ngày mai, trên đỉnh núi, mặt trời rực rỡ.

HUỲNH MINH TÂM

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tường ảo

Bức tường tối đen. Tôi có thể cảm nhận qua tiếng còi xe. Có ba mặt tường. Bên ngoài mỗi mặt là một thế giới khác nhau. Mặt vẽ hình đầu người là một trong ba bức tường ấy…

Cây cô đơn

Cây cô đơn có tự bao giờ và vì sao người ta gọi là cây cô đơn. Chắc có lẽ, cây cũng như người, khi đơn lẻ, cô độc giữa thế gian rộng lớn thì cũng chỉ như một minh chứng về sự hiện hữu…

Tấm áo Điện Biên

Cha mang trên mình tấm áo Điện Biên
Áo trấn thủ với bao đường ngang dọc
56 ngày đêm lấn từng thước đất
Xẻ dọc chiến hào siết chặt vòng vây.