Thơ dự thi của Duyên An

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Vòng tay quê xứ (mở trong cửa sổ mới)

Tôi thường xuống xe ở cầu Bà Di, nơi rẽ nhánh sông chảy sau nhà
thượng nguồn sông Côn bầy cá bơi về làm ổ rặng cừa mượt tóc
qua khúc quanh này là làng tôi
rặng tre đón tôi bóng mát lời ru
cánh đồng vàng hươm rơm rạ

mấy trăm năm núi Thạch Long ôm giấc mơ làng.

Từ xa tháp đổ vào tôi
đổ sáng mặt trời huy hoàng tàn lụi
đổ hoàng hôn đỉnh tháp xuống con sông xanh câu ca rượi gió đầm
Non xanh nước cũng xanh rì
đổ trăng duềnh láng lai
thức trong tôi những đêm trăng rót đình làng ai lịu địu tay bồng tay ẵm
tuổi thơ theo ngoại băng mấy quãng đồng

theo nhịp trống vang.

Cha đón tôi bằng chiếc xe cà tàng theo người chợ hôm chợ mai
mẹ đón bằng nụ cười đi qua mấy mùa thất lạc
ký ức quê hương bắt đầu từ bếp
bay ra mùi mắm cua cọng rau lang bốc khói

mùi dân dã bao lần len mộng phồn hoa.

Vọng tiếng xe khuya qua cầu Bà Di
nơi này con đường ra Bắc vào Nam lên rừng xuống biển
duỗi bàn chân mỏi cuộc người chạm vách tháng năm
mạch quê ngấm lần hồi
chạm tôi ngụp lặn tiếng cười mát rượi
con gió đồng thiên di
ngủ một tối trong vòng tay quê xứ

mai này lại đi…

DUYÊN AN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non