Tháng Mười với mẹ

(VNBĐ – Thơ).

Tháng Mười chưa cười đã tối(*)
Mẹ tôi lặn lội ngoài đồng
Bó mạ thắt lưng ngang mẹ
Chín rồi, cây lúa uốn cong

Tháng Mười trải rộng mênh mông
Gió đồng sắt se chân bước
Mẹ dầm mình trong nước bạc
Tóc rơm, tóc mẹ quấn nhau.

Tháng Mười cao vút hàng cau
Miếng trầu mẹ mời thêm đậm
Mẹ cời than vun lửa ấm
Vun lên bao nỗi vui buồn.

Tháng Mười đêm rộng dài hơn
Chuông chùa gõ vào thinh vắng
Mẹ lần thời gian nằng nặng
Trên tay: tràng hạt tuổi mình.

* Tục ngữ Việt Nam.

NGUYỄN NGỌC PHÚ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…