Vũ Đình Thung

Ta còn một Nhơn Lý

Những căn nhà cũ kỹ nối đuôi nhau chúc xuống như chực chảy ra biển
như biết thương những con đường nhỏ cô đơn

Biết ngày mai ra sao

Hình ảnh này mai đây sẽ biến mất
Những lũy tre, bãi cỏ, khúc sông
Ấy là khi trái đất mất màu xanh
Hơi thở người nghẹn trong buồng phổi

Học nông dân

Tôi song hành cùng nông dân qua bao vụ mùa được mất
Đã từng thấy nhiều nước mắt
Và một ít nụ cười
Trên những gương mặt thật thà như hạt thóc vàng tươi

Ta còn một Nhơn Lý

Những căn nhà cũ kỹ nối đuôi nhau chúc xuống như chực chảy ra biển
như biết thương những con đường nhỏ cô đơn

Biết ngày mai ra sao

Hình ảnh này mai đây sẽ biến mất
Những lũy tre, bãi cỏ, khúc sông
Ấy là khi trái đất mất màu xanh
Hơi thở người nghẹn trong buồng phổi

Học nông dân

Tôi song hành cùng nông dân qua bao vụ mùa được mất
Đã từng thấy nhiều nước mắt
Và một ít nụ cười
Trên những gương mặt thật thà như hạt thóc vàng tươi