Ta còn một Nhơn Lý

(VNBĐ – Thơ). 

Những căn nhà cũ kỹ nối đuôi nhau chúc xuống như chực chảy ra biển
như biết thương những con đường nhỏ cô đơn
từng lớp sóng dựng tường thành chặn những căn nhà đứng lại
để bây giờ ta còn một Nhơn Lý đậm đặc thiên nhiên
ta thèm như đứa trẻ làn da đựng nắng lăn toài trên bãi cát
sóng thảy vào miệng những giọt tinh muối mặn mòi
nghe nắng, sóng biển và gió thay nhau hát
ta nằm ngửa mặt đếm những hạt mặt trời
bỗng em như nét động giữa muôn vàn tĩnh lặng
đi lướt trên sóng, trên gió về phía khơi xa
mắt ta dán vào đường chân trời tìm kiếm
biết tìm gì giữa mịt mờ bao la
nhưng ta vẫn còn đây một Nhơn Lý
rất an yên, gần gũi, thiện lành
với những lớp nhà xếp lên nhau như nếp nghĩ
của những con người ăn đằng sóng nói đằng gió lòng trong xanh.

VŨ ĐÌNH THUNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…