Quy Nhơn

(VNBĐ – Thơ). 

Ừ, thì vẫn vậy, Quy Nhơn đó
Nằm xoãi dài chân bên sóng xô
Tóc bay theo những triền cát trắng
Mắt ướt nhìn về phố nhấp nhô

Tôi dẫm lên từng viên đá trứng
Thầm mơ hoàng hậu khỏa thân bơi
Nhiều khi sao cứ rưng rưng nhớ
Hoang phế lầu xưa, Quy Nhơn ơi!

Bọt tung trắng xóa đầu ghềnh đá
Vẽ một hình tim lên khoảng trời
Con chim nhàn nhạn bay qua đó
Từng không như có lệ buồn rơi

Tôi cũng đôi khi ủy mị nhiều
Khi qua tháp cổ nhìn nắng xiêu
Bóng em trên chiếc xe lam cũ
Chở nặng qua đời nỗi hắt hiu…

Tôi chỉ là chàng trai phố huyện
Thầm mơ chân hết đóng phèn vàng
Một lần lạc bước về ngang phố
Từ đó, nặng lòng, những ngổn ngang…

LÊ TRUNG TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…