Que diêm nhỏ

(VNBĐ – Thơ). Vẫn biết rằng trong suy nghĩ của em
Anh mãi không một lần có mặt
Vẫn biết thế mà sao lòng hiu hắt
Vẫn cồn cào nỗi nhớ quắt quay

Em vui cười, đôi mắt nồng say
Nhưng lưu luyến ấy dành cho người khác
Anh đứng lặng, trái tim ngơ ngác
Như kẻ lữ hành lạc giữa mưa dông

Nhớ em nhiều! Cô gái của mùa đông
Nhưng trái tim em đã có người thắp lửa
Nhớ em nhiều, anh muốn hóa thành que diêm nhỏ
Ao ước một lần được cháy tỏa trong em…

ĐOÀN VĂN DŨNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Gió trời lồng lộng

Nhà tôi có một khu vườn bên sông, bốn mùa đi qua trong tâm hồn tôi đều lộng gió, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy gió gọi mình…

Cô gái chờ đợi

Bóng tối bắt đầu bao phủ xung quanh, ngã tư chập chờn trong không gian trắng xóa. Cô gái vẫn ở đó. Khuỵu gối, khom mình trên đường phố. Kinh ngạc, anh chạy lại…

Trăng

Mặt trời về gác núi
Hoàng hôn ngủ vào mây
Gió thoảng nhẹ vòm cây
Gọi vầng trăng tỉnh giấc