Que diêm nhỏ

(VNBĐ – Thơ). Vẫn biết rằng trong suy nghĩ của em
Anh mãi không một lần có mặt
Vẫn biết thế mà sao lòng hiu hắt
Vẫn cồn cào nỗi nhớ quắt quay

Em vui cười, đôi mắt nồng say
Nhưng lưu luyến ấy dành cho người khác
Anh đứng lặng, trái tim ngơ ngác
Như kẻ lữ hành lạc giữa mưa dông

Nhớ em nhiều! Cô gái của mùa đông
Nhưng trái tim em đã có người thắp lửa
Nhớ em nhiều, anh muốn hóa thành que diêm nhỏ
Ao ước một lần được cháy tỏa trong em…

ĐOÀN VĂN DŨNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…