Phù Cát

(VNBĐ – Thơ). Núi Bà thủy chung “Chinh phụ”
Sông Lại sông La suối tóc phù sa
Dòng La Vỹ phía Nam êm ả
Nước nóng Hội Vân mây khói la đà

Gọi Phù Cát – “Cát Tường” cát nổi
Miền đất trung du gió nắng trải qua
Mạch nước Vân Phong thay đổi thịt da
Hết một thời mùa màng khô khát

Biển quê ta Đề Gi, Cát Tiến
Bến cảng tàu thuyền rộn rã ngư dân
Nguồn tôm cá quanh năm hải sản
Gỏi cá Đề Gi đặc sản quê mình

Cầu Đề Gi bây giờ thắng cảnh
Không còn con đò Vũ Bảo năm xưa
Thời chiến tranh đò đưa chiến sĩ
Nay hòa bình cầu rộng thông quan

Muối Đề Gi chắt tình biển mặn
Gắn với Cát Minh diêm nghiệp quê nhà
Nón ngựa Phú Gia làng nghề truyền thống
Đặc sản bao đời lưu giữ tinh hoa

Chùa Linh Phong, tượng Thích Ca nước Phật
Đền Nguyễn Trung Trực “Lửa gầm Nhật Tảo”
Anh dũng chống Tây phát xuất từ đây
Tượng đài Ngô Mây lịch sử muôn đời

Trường Lê Hữu Quang, Nguyễn Hồng Đạo
Ghi dấu anh hùng dân tộc
Bao thế hệ cháu con học tập
Nhớ tiền nhân nung chí hậu nhân

Khách lai vãng sân bay Phù Cát
Hẳn nhớ quê xứ Cát trong lành
Tâm hồn luôn trắng tinh hồn cát
Sống đậm đà tình nghĩa thủy chung.

HỒ THẾ PHẤT

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…