Phiên khúc gió

(VNBĐ – Thơ). Trăng bàng bạc sóng Cổ Cò
Sông đêm yên tĩnh không đò lại qua
Gió khuya buốt lạnh tim xa
Tha hương day dứt – chung trà buồn sao!

Gió lùa sóng dạt lao xao
Ngày mang nỗi nhớ xô vào lòng anh
Tình lên cây mơn mởn xanh
Biết đâu đã nhuốm mong manh lá vàng!

Em về Cẩm Lệ chưa sang
Để anh mong đợi xốn xang đứng ngồi
Dòng sông bên lở bên bồi
Xin em đừng thả tình trôi cuối dòng!

Gió ngược xuôi gió lòng vòng
Những phiên khúc gió bềnh bồng nước mây
Chia tay là chuyện phút giây
Anh xa Đà Nẵng còn ngây ngất tình!

ĐẶNG QUỐC KHÁNH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trăng trong sương

A Lếnh đi. Đêm bị gió bẻ nham nhở, hòn đá kê một chân kiềng gãy, mỏi tê dại, mắt Mẩy đỏ khé. Sương trắng như đàn bà đốt củi ướt hong váy ngày mưa…

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…