Nợ quê

(VNBĐ – Thơ). 

Được sinh ra trên đời này là ta đã nợ quê rồi
Nợ xứ sở kể từ khi mẹ cha ta có mặt
Nợ ánh dương soi và nợ muôn loài trên mặt đất

Nợ bao người và nợ cả đất nước quê hương

Bởi lớn lên khi lẫm chẫm trên đường
Ta đã nợ cánh chuồn chuồn bay và tiếng chim đỗ quyên gọi bạn
Nợ đóa hoa tươi, nợ cành xanh thắp sáng

Nợ cả chút đất bùn rắc trên vết chân đau

Nợ tất cả và nợ đến ngàn sau
Khi đời ta lớn lên rạng rỡ trong cõi người đằm thắm
Nợ khí trời trong, nợ giọt mồ hôi muối mặn

Nợ đọt rau xanh và nhành lúa chín cúi đầu

Nợ những mẫu đời vì Tổ quốc tươi đẹp đến mai sau
Đã cống hiến máu xương không ngại ngùng nuối tiếc
Để đem lại cho Nhân dân cuộc sống ấm no hạnh phúc

Người già thả bước chân vui trong sân và trẻ em nô nức đến trường

Tạc dạ ghi lòng bao công đức muôn phương
Từ ngàn xưa đã khai sơn phá thạch
Và biết bao người đã vượt qua muôn ngàn thử thách

Xây đắp giang sơn đất Việt ngày một tươi đẹp rạng rỡ đến muôn sau.

PHẠM THÀNH TRAI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…

Lắng nghe xuân về

Nắng nhảy lò cò trên lá
Lao xao gió chơi trốn tìm
Sóc nâu ngỡ ai rượt đuổi
Giật mình rơi biếc tiếng chim.