Niềm tin

(VNBĐ – Thơ).

Chú rùa con
tự đập vỡ chiếc vỏ tối om, chật chội
đội cát vươn lên
dùng hết sức có thể
lao ra đại dương ngập tràn ánh sáng mặt trời
khao khát được một lần chạm biển!

Chú rùa con
tí tẹo
chẳng chút tự vệ
sức cạn
mạng sống mong manh
cố vượt lên nỗi sợ hãi chết chóc
bất chấp hiểm nguy lao ra biển
nơi tổ tiên đã từng
biểu tượng của sự sống vĩnh cửu

Với niềm tin kiêu hãnh.

NGỌC LỐI

(Văn nghệ Bình Định số 100 tháng 8.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm