Nhớ làng 

(VNBĐ – Thơ).

(Trích trường ca “Rừng vàng biển bạc”)

Những cánh rừng xưa đã thành dĩ vãng
đất lật tung dưới ánh sáng mặt trời
những viên sỏi tự nung trong nắng lửa

đốt mắt nhìn cô gái Jrai

Những hoàng hôn giờ cứ bầm như máu
cửa rừng toang hoang tứ phương như biển thời hồng hoang
những con đường như rắn bò cắt dọc ngang thảm lá

đất đỏ hực lên cú thở hắt cuối cùng

biệt phủ mọc lên thay lá
bê tông chồm vào giấc mơ
những giấc mơ chổi đót
những giấc mơ nấu rượu nuôi heo

giấc mơ củng cố tương lai bằng hy sinh đời bố…

Những trạm thu giá cứa ngang cánh rừng
chắn đường con nai về suối
những thân phận vút lên thân phận
chôn ngày xưa trong hào nhoáng kinh kỳ
đại gia đại gia đại gia

ra đường gặp đại gia, đại gia lăn như mặt trời sa mạc

em. Mỗi buổi chiều ra suối
suối chỉ còn rêu
rêu khô như ngày mặt trời xuống chậm
lăn trên hòn sỏi
lăn trên lòng suối
lăn trên tiếng mang tác tìm bầy
gặp những tan tác
thấy những mùa hoang
những khu nhà mồ bê tông
những cột nhà rông bê tông
cầu thang bê tông
bàn chân khô lạnh
bàn chân bằng như mặt gạch

bàn chân quen những thân gỗ lõm mòn

làng như tổ chim treo vào thung lũng
mở mắt ra là thấy rừng
rừng nâng giấc từng ngày ăn đêm ngủ
rừng dựa vào làng
giờ làng phơi trong nắng
làng ngập trong mưa
làng bần bật trong gió
làng bê tông
làng gạch

làng tôn…

VĂN CÔNG HÙNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người gác hầm đường sắt

Tôi bước ra đường ray và tiến lại gần anh, một người đàn ông đen sạm, có bộ râu đen và lông mày khá rậm. Trạm gác của anh ở một nơi hẻo lánh và ảm đạm…

Giọt nước mắt muộn màng

Mẹ muốn vậy. Con đi cho mẹ vừa lòng. Sa gào lên rồi chạy ra khỏi nhà. Lồng ngực phập phồng, đầu muốn nổ tung vì tức giận.

Theo nắng trôi về

Nắng chiều nghiêng chếch, đổ xuôi theo triền dốc, vàng phai. Chiếc xe bất ngờ dừng lại ở khoảng đất trống tương đối bằng phẳng nằm giữa lưng chừng đèo…

Nắng qua thềm thương nỗi đa đoan

Dạo gần đây có nhiều dịp trở về quê hương, tôi để mình bị hút vào những hoài niệm xưa cũ một cách thụ động không tài nào dứt ra được…