Nghiệt ngã yêu thương

(VNBĐ – Thơ). Đêm xa quê nệm êm chăn ấm
vẫn chập chờn ngồi dậy từng cơn

Ta thương vợ đèn cù giấc ngủ
thương mẹ già xe nước niềm đau

Những cơn đau như ghềnh như thác
guồng xe quay quay đến rã rời

Tiếng mẹ kêu như Đỗ Quyên gọi bạn
tha thiết niềm đau xé rách canh dài

Con huyết áp, tiểu đường, đêm lạnh
tiếng gọi kéo, giấc ngủ đè, thân thể bập bênh

Ôi yêu thương đâu chỉ ngọt ngào hạnh phúc
mà còn lắm đắng cay, xa xót, nhục nhằn

Con từng đọc nhiều gương hiếu tử
không biết có giống như trang sách cuộc đời

Bởi người yêu thương từ máu thịt
dằng dặc bấp bênh hiếu thuận cũng tả tơi

Con không có năng lượng từ vũ trụ
đôi lúc trong đêm dính với chiếu giường

Sao nỡ trách trong vòng hạn hữu
sức con người không đủ để yêu thương.

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Khét

Thóc, vì sao chọn vàng
– tôi làm nên no ấm
cỏ, vì sao chọn xanh
– không đành nhìn đất bạc

Hương dừa

Đêm, trăng thượng tuần nấp sau gốc dừa. Những tàu dừa lòa xòa đung đưa làm ánh trăng vỡ vụn nhưng cũng đủ sáng trên con đường. Ngày mai tôi sẽ xa Y Muôn, xa mảnh đất này…