Nghiệt ngã yêu thương

(VNBĐ – Thơ). Đêm xa quê nệm êm chăn ấm
vẫn chập chờn ngồi dậy từng cơn

Ta thương vợ đèn cù giấc ngủ
thương mẹ già xe nước niềm đau

Những cơn đau như ghềnh như thác
guồng xe quay quay đến rã rời

Tiếng mẹ kêu như Đỗ Quyên gọi bạn
tha thiết niềm đau xé rách canh dài

Con huyết áp, tiểu đường, đêm lạnh
tiếng gọi kéo, giấc ngủ đè, thân thể bập bênh

Ôi yêu thương đâu chỉ ngọt ngào hạnh phúc
mà còn lắm đắng cay, xa xót, nhục nhằn

Con từng đọc nhiều gương hiếu tử
không biết có giống như trang sách cuộc đời

Bởi người yêu thương từ máu thịt
dằng dặc bấp bênh hiếu thuận cũng tả tơi

Con không có năng lượng từ vũ trụ
đôi lúc trong đêm dính với chiếu giường

Sao nỡ trách trong vòng hạn hữu
sức con người không đủ để yêu thương.

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non