Mùa mận chín

(VNBĐ – Thơ).

Cầm lên trái mận tím
Nhớ ngày hoa tinh khôi
Rừng có bao nhiêu nắng
Gom cả lên đỉnh trời.

Có tiếng khèn gọi bạn
Còn đọng trên phấn hồng
Có tiếng khèn giã bạn
Theo bướm về hư không.

Áo nào áo ngày xuân
Chập chờn bên lèn đá
Trăng nào trăng cả hạ
Trải lòng ra trói nhau.

Hoa rơi trắng đỉnh đầu
Phấn nào cho đậu quả
Có đám mây mọng nước
Ào vào anh và em.

Để bây giờ chưa quên
Xa nhau rồi lại nhớ
Ai như… Tiếng vó ngựa!
Một trời rôn rốt chua.

LÊ QUANG SINH

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cánh chim bằng trên đỉnh nhân văn

Đêm cuối cùng Ông ở lại với Quy Nhơn
Đông đảo bà con anh em đến cùng trò chuyện
Hương thơm ngát cả vùng trời vùng biển
Hoa trăm loài hương tỏa từ trái tim

Nỗi đau Yagi

Đồng bào tôi đang gánh chịu nỗi đau
Bão Yagi đã mang đi tất cả
Nhà cửa tan hoang, bão dông tàn phá
Vợ mất chồng, con mất mẹ, thương tâm!

Thăm quê hương Tây Sơn tam kiệt

Tiếng trống trận hành quân rộn rã hào hùng
Trầm bổng núi sông vọng vang rừng núi
Như vẫn đâu đây những đoàn quân lấm bụi
Chân đất, mũ rơm, gươm nhọn, giáo dài